Thứ Ba, 20 tháng 11, 2012

Cưa bom


Cưa bom (cái ảnh này chôm từ Internet).
Kịch bản sân khấu
HAI NGƯỜI ĐÀN BÀ XÓM TRẠI
(Chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên của nhà văn Nguyễn Quang Thiều)

Cảnh 3
(Cưa bom - Mở đường)
Một tốp những người lính công binh đang làm việc khẩn trương. Bộ đội chặt cây ở những khoảng rừng già thành lối đủ rộng cho xe qua. Có đồng chí leo lên cao dùng dây cột tán lá trên những tàng cây, có người dùng xẻng, cuốc, xe kut kit san lấp trên mặt đất.
Chiến sĩ 1 (ngửa mặt nhìn lên tán cây): cẩn thận… cẩn thận!
Chiến sĩ 2: Anh em ơi, thủ trưởng đến.
Tất cả: Thủ trưởng!
Thủ trưởng (Ngữ): Tuyến đường này có vị trí chiến lược quan trọng, đây là con đường huyết mạch để dẫn tới ngày toàn thắng, tới ngày thống nhất. Cấp trên yêu cầu, con đường phải luôn được thông tuyến bằng bất cứ giá nào. Vậy, đề nghị các đồng chí xiết chặt kỉ luật: Tất cả hướng về miền Nam yêu dấu!
Tất cả: Rõ!
(Ở một góc sân khấu khác. Diễn tả một tốp các chiến sĩ  hăm hở gùi thồ hàng hóa, vũ khí. Đường núi dốc cao dựng đứng, người trước như đạp lên đầu lên mặt người sau.
Ở một góc khác nữa. Bộ đội hành quân đi qua. Dân quân, thanh niên xung phong đi qua, họ cười nói vui vẻ, có người hát:
          "Hành quân xa dẫu có nhiều gian khổ
          Vai vác nặng ta đã đổ mồ hôi
          Mắt ta sáng chí căm thù bảo vệ đồng quê ta tiến bước
          Đời chúng ta đâu có giặc là ta cứ đ…" )
Tiếp theo khúc hát đó như một liên khúc, một giọng khác lại cất lên:
“Giải phóng miền nam, chúng ta cùng quyết tiến bước.
Diệt đế quốc Mĩ, phá tan bè lũ bán nước ... “ ( tiếng hát văng vẳng nhỏ dần rồi tắt hẳn).
Một cô gái mặc váy thổ cẩm (vai đeo gùi, gọi với theo bộ đội): Anh bộ đội ơi, anh bộ đội mạnh khỏe nhé. Đánh hết nhiều giặc Mĩ cho đồng bào làm rẫy tốt nhé!
(Một ông già cởi trần, đóng khố, lưng mang theo gùi hàng từ trong đám dân quân tách ra, tiến lại chỗ các chiến sỹ và Ngữ).
Ngữ: Con chào già ạ.
Ông già: Úi! Chào cái bộ đội nhé. Ta mang cái ăn cho bộ đội đây.
Ngữ (cười): Chúng con có tiêu chuẩn rồi già ạ.
Ông già (lấy đồ trong gùi ra): Bà con ăn vơi cái bụng đi, dành ít hạt gạo, củ mì cho bộ đội để bộ đội có sức mở đường đánh mỹ đấy!
Ngữ và các chiến sĩ: Chúng con cảm ơn già.
Ông già (đưa ngữ vài gói bọc lấy từ trong gùi và cẩn thận lấy ra một ống nứa tép nhỏ giắt kĩ trong vàng khố): À này…
Chiến sĩ 1: Cái gì vậy già?
Ông già (mắt sáng lên): là muối đấy!
Tất cả (nhao lên): muối à…?
Ngữ: già giữ lấy mà ăn già ạ!
Ông già: Cái này quí lắm mà, chúng tao dành cho bộ đội. Mong sao nước nhà thống nhất để có nhiều muối Bác Hồ mà ăn. Thôi! Tao phải đi đây. Chào bộ đội nhé.
Tất cả: Già đi nhé.
Chiến sĩ 2: Thật tốt quá, cả tháng nay rồi không biết vị mặn của muối là gì…
Chiến sĩ 3: Cho mình nếm thử một hạt đi… chà…chà…
Ngữ (xúc động): Cả nước đang hướng về miền Nam thân yêu. Toàn thắng sẽ về ta! Toàn thắng sẽ về ta! ... phải vậy không các đồng chí?...!
(Liền đó là tiếng máy bay phản lực bổ nhào rít như xé vải; một loạt bom nổ, các chiến sĩ chúi xuống mỗi người một góc tránh bom (động tác Lộn Mèo) (***). Tiếng bom vừa ngưng, một chiến sĩ lao lên, Ngữ kéo lại. Mặt đường lúc này đất đá ngổn ngang, đây đó những Hút (****) bom nổ chậm như những miệng giếng và các hố bom rải rác khắp nơi. Một quả bom lớn (loại1000 bảng Anh, lớp MK83 chẳng hiểu sao lại  nằm chềnh ềnh sát cạnh đường, gần đó là một xe vân tải bị bom phạt bay mất phần trên của ca bin, bạt phủ cũng rách toang tơi tả để lộ ra nhưng thùng đựng đạn trọng pháo150 mm nhưng đạn vẫn chưa phát nổ. Mọi người lục tục trở lại sân khấu, làm động tác rũ bụi trên quần áo, đầu tóc, khạc nhổ vì khói bom và đất cát).
Chiến sỹ 1: E dè nhìn ngó, xem xét rồi quả quyết tiến tới sát quả bom.
Ngữ: Cậu làm gì thế?
Chiến sĩ 1: Em sẽ cho kích nổ để thông đường.
Ngữ: Muốn chết hả?
Chiến sĩ 1: Máu chúng ta có thể đổ nhưng đường không thể tắc.
Ngữ: Chúng ta không thể kích nổ quả bom này. Nếu bom nổ cả trăm thùng đạn trên xe kia cũng bị kích nổ theo và cả những quả bom nổ chậm khác ... đoạn đường này cũng không còn dấu vết ...
Chiến sĩ 1: Vậy chúng ta phải làm gì?
Ngữ: Tiên tới, xoa xoa đất trên thân quả bom rồi ghé mắt đọc kĩ rồi lui ra xa và nói: Đây là bom từ trường, chúng ta không thể di chuyển xe đạn cũng như quả bom khỏi vị trí này, không còn cách nào khác ...  tôi quyết định sẽ tháo ngòi nổ bằng tay ... rồi cưa ra lấy thuốc.
Tất cả: Thủ trưởng!
Một chiến sĩ: Không! Thủ trưởng, để tôi…
Ngữ: Không! Một mình tôi là đủ ... Nếu bom nổ ... Ngữ ghé tai nói với một chiên sỹ như nhăn nhủ ... đề nghị anh em tìm nơi trú ẩn an toàn, tránh hi sinh vô ích. Còn nếu bom không nổ, Chúng ta thành công, ngày toàn thắng tới gân rôi các đồng chí ạ ... hãy mau chóng di chuyên xe đạn tới nơi an toàn, san lấp mặt đường kịp trước trân oanh kích mới ( dáng ngữ trên một mô đất cao vút trên nền trời ).
Tất cả: Rõ!
Ngữ: Tháo bỏ những trang bị, súng ống bằng sắt thép trên người, cầm theo một vài dụng cụ thủ công đặc biệt bước đi vài bước rồi lại quay lại cẩn thận lấy ra một vật nhỏ như con tem được gói kĩ lưỡng trong nilon dưa cho một chiến sỹ và nói nhỏ vài câu không nghe rõ.
Trong hầm trú ẩn, ánh sáng lờ mờ nhập nhoạng, các gương mặt nhọ nhem hồi hộp căng thẳng như đã đóng băng lại.
 Bỗng không gian xô lệch, mặt đất như nghiêng đi, vỡ òa ra trong chớp lửa và một tiếng nổ long trời. Chớp lửa khói, bụi phủ lên sân khấu. Mọi khuân mặt bất động dại đi như đã hóa đá.
Mọi người vụt lên sân khấu, những cái miệng mấp máy nhưng không nghe thấy tiếng. Trong cái tĩnh lặng rợn người là một bãi trống, một lòng chảo khổng lồ thay vào chỗ cái xe đã biến mất. Không ai bảo ai tất cả ngước mắt nhìn lên. Như là thủ trưởng. người anh em, người đồng chí của họ đang bay bổng, lơ lửng đâu đó trên kia ... Vẫn trong cái không gian tĩnh lặng đó, mọi người dừng lại một chút như mặc niệm rôi như đàn kiến họ tản ra, âm thầm như những bóng ma, mỗi người một việc, đào bới, san lấp mặt đường.

(***) Lộn Mèo: Tên một yếu lĩnh dùng để tránh né, di chuyển nhanh được đào tạo cho bộ đội.
(****) Hút bom: Tên gọi cái hố tạo thành do một quả bom chưa nổ cắm xuống mặt đất.

Saw Coffee 2 tháng 11 2012

MDC & PTT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét