Thứ Tư, 21 tháng 11, 2012

Chiếc bình cũ trong ngôi nhà âm nhạc


Một ngày chớm Thu nắng đẹp nàng xách va li cùng con gái nhỏ rời Xóm Núi tới Ba Đình. Vận  hội mới đang mở ra trước mắt, tương lai xán lạn trải ra nâng niu mời gọi gót chân ngà … Nàng muốn làm nghề viết, tuy học thì đã rất lâu rồi nhưng giờ nàng mới tập làm nghề bởi cuộc sống và muôn vàn lí do khác chi phối, dòng đời đưa đẩy nàng tới dừng chân, dạy kịch nghệ, múa hát ở Xóm Núi này cũng đã lâu rồi. ... Một công đôi ba việc, về Ba Đình nàng sẽ làm nghiên cứu sinh nhằm đảm bảo chỉ tiêu “… phổ cập hai mươi ngàn Tiến Sỹ …” của ông quan giáo dục nọ đề ra … Nghe có vẻ đại trà nhưng thực ra không phải không cần những yếu tố thân quen! Con gái nàng sẽ được học âm nhạc tại Học Viện Âm Nhạc Quốc Gia ... với sự hứa hẹn dàn xếp của một nhạc sỹ có tiếng! Nhạc sỹ Ngọc Hành! Mặc dù theo sự đánh giá của những người có chuyên môn khác thì tự thân cháu nó cũng không phải là không có khả năng. Nhưng dù sao thì đó cũng là một điều hứa hẹn … sau này nàng chia sẻ với tôi như vậy.
Lần đầu nàng quay lại gặp tôi sau chuyến ra đi ấy, mắt rạng ngời hạnh phúc, nàng hồn nhiên, hồ hởi khẳng định lý do tất yếu, đúng, khi nàng ra đi. Nàng kể về căn nhà hai tầng xinh đẹp ở Ba Đình của nhạc sỹ Ngọc Hành, nơi nàng và con gái sống trên gác hai, nhạc sỹ Ngọc Hành, U60 (cũng có thể hơn, kém tí chút) ấp ủ những khát vọng  nghệ thuật cháy bỏng ở tầng một hay một chỗ nào đó … Nàng sẽ chắp cánh cho chàng thêm bay bổng, chàng là đôi chân sẽ đưa nàng rong ruổi dặm trường … Nàng là một nhành Mai phới phới hoang dã từ núi rừng Tây bắc, cắm trong chiếc bình gốm  già nua cũ kĩ, rạn vỡ, sứt mẻ, cổ quái vằn vèo tô điểm cho “ngôi nhà nghệ thuật”, thứ đồ gốm khi gõ vào thường phát ra những tiếng kêu rè, đục. Nhưng tuy thế, theo một số “công thức nghệ thuật”, một số trào lưu thì vẻ tương phản cổ quái đó dường như được đánh giá rất cao ... Nàng mê đắm với  ngôi nhà hạnh phúc, ngôi nhà âm nhạc, full house … của nàng.
Không lâu sau nàng lại gặp tôi, mắt nàng như bớt đi chút lửa nhưng vẫn đầy hãnh diện, nàng kể: Anh ấy yêu em kinh khủng! Vốn người miền núi thật thà tôi vội nghĩ, có nhẽ tới 15 … /ngày (quan niệm về iêu của tôi nói chung là không hề “bác học”, chẳng mang tính “hàn lâm”, thô mộc và có vẻ vô cùng vớ vẩn …). Anh ấy yêu nghệ thuật và yêu em kinh khủng vì … anh ấy rất hay ghen, nàng nói tiếp: Anh ấy ghen với người trong quá khứ, anh ấy ghen với hiện tại, anh ấy ghen khi em sắp đi đâu, anh ấy ghen mỗi khi em ra khỏi nhà, anh ấy ghen khi em nói tới …. Anh ấy ghen với cả ông thầy đến châm cứu chữa bệnh cho anh ấy … . Vâng. Anh ấy ốm, bệnh luôn và bị chứng rối loạn tiền đình. Nói chung là ghen mọi lúc, mọi nơi!
Anh biết không? Nàng lại mào đầu rồi kể tiếp:
Hôm nay em cho con gái đi Công Viên Nước với hai mẹ con một chị bạn thân, về nhà anh ấy cứ dò hỏi em rồi gặng hỏi con Cún mãi: Cháu chơi trò gì? Cháu đi những đâu? Bác nào đưa đi? Mẹ cháu làm những gì? Mẹ cháu ngồi cùng ai? …v .. v … vừa hỏi dồn vừa lầm bầm: Không logic! Không logic! … trước khi chia tay ra về ngước mắt nhìn tôi nàng hỏi:
Anh ấy thực sự yêu em anh nhỉ?
Như cái máy tôi buột miệng bâng quơ:
Phải tội con bé! Cháu tôi mới có tí tuổi đầu, vừa học hết lớp hai!
Bẵng đi khá lâu nàng lại tới nhà tôi, nàng mang kịch bản đang viết tới đọc cho tôi nghe nhưng cử chỉ của nàng lại như người đang ăn vụng, tay nàng bối rối như muốn che dấu cái gì.
Sao thế này? Tôi nhíu mày ngạc nhiên hỏi.
Ngay chỗ Hổ Khẩu (khoảng  giữ ngón cái và ngón trỏ) trên huyệt Hợp Cốc bàn tay phải của nàng, nơi nàng thường dùng để cầm, nắm, nâng niu, âu yếm … một vết thương như đồng xu đỏ hỏn, ở trong đang làm mủ màu trắng đục nhờ nhờ. Loanh quang một hồi rồi nàng nói đó là do chàng “SƠ Ý” dí tàn thuốc hay cái mồi lửa gì đó của ông thầy châm cứu thường gọi là “ngải” dùng khi bấm huyệt vào trong lúc ghen tuông …
DCM …!
 Miệng tôi bật ra câu chửi tục bằng tiêng Kinh nhưng trong đầu tôi lại lóe lên ánh thép của lưỡi dao Mường, một con dao Lá Trúc …!
Nàng vội vã ra về, nàng nói: Nhà em chi có duy nhất một chìa khóa, em phải về trước khi anh ấy quay trở lại từ phòng thu … Tôi xiết chặt vai nàng, nhấc nàng lên mặc kệ hai chân nàng bơi bơi trong không khí. Tôi hôn nàng một nụ hôn thật sâu và tha thiết. Lần đầu tiên tôi hôn nàng một nụ hôn sâu nhưng trong veo không nhục cảm. Buông nàng ra, tôi đặt nàng trên một tảng đá rồi nhưng lát sau nàng mới nói “buông em ra ông thợ xẻ” rồi vội vã ra về.
Thi thoàng nàng lại gặp tôi khi có thể, nàng bảo bây giờ anh ấy khóa em ở trong nhà mỗi lúc đi đâu đó. Hôm nay em tranh thủ … khi đi chợ, hôm nay anh ấy quên chia khóa …v…v… Anh ấy nói sẽ “mời” em (chỉ “mời em” bởi nàng lại gửi con gái về Xóm Núi) ra khỏi nhà nếu biết em đến chỗ anh hoặc gặp anh bất cứ ở đâu … .  Từ lần hôn nàng bên tảng đá tôi cũng không ôm và hôn nàng nữa, tôi ngồi cách một khoảng vừa đủ, lắng nghe nàng nói về những vở kịch, lắng nghe nảng nói về Xóm Núi, những câu chuyện của hôm qua tại một lưng đèo mây phủ, những câu chuyện của hôm qua trên một đỉnh dốc đầy sao, những câu chuyện từ dĩ vãng xa xưa tại một hải cảng ồn ào. Nghe nàng kể lể về “các anh ấy” … Có lần tình cờ tôi click con chuột máy tính một cách vô thức, giai điệu trong một vở nhạc kịch quen thuộc và yêu thích của chúng tôi cất lên làm nàng chợt thoát khỏi mạch tâm tư đang tuôn chảy, nét mặt hài hài nói với tôi một câui nhưng tôi nghe hơi chua chát:
Anh có thể tắt đi được không? Em hiện đang sống trong một ngôi nhà quá dư thừa âm nhạc! Chỉ là một căn nhà thuê sắp hết hạn hợp đồng!
Có một mùa Hè, một mùa Hè rực lửa qua chưa lâu. Cả một mùa Hè nàng đã tự  giam mình trong căn nhà tuyềnh toàng trống trải, rồi mùa Thu, mùa Đông … trên một căn gác nhỏ như cái tổ chim. Nàng chất thức ăn vào tủ lạnh và cùng tôi “ kháng chiến trường kỳ”. Không ai trói buộc nhưng nàng chỉ ra ngoài khi có những nhu cầu tối cần thiết. Thỉnh thoảng gặp hàng xóm và nghe những câu hỏi thăm: Cô, chú dạo này đi công tác ở đâu mà lâu lắm tôi không gặp? Nàng thường tủm tỉm cười, nhìn vào mắt mà nói với tôi rằng: “Buồn cười thật, họ là láng giềng ngay sát vách …thế mà …” Mùa Xuân sang, khóa luận tốt nghiệp Thạc Sỹ đã hoàn thành, nàng bảo vệ tốt nghiệp thành công xuất sắc. Con chim nhỏ yêu kiều cất cánh rời tổ trong tiết Thanh Minh.
Xóm Núi chật hẹp dường như không phù hợp với nghề viết nàng đang ấp ủ và mảng bằng Thạc Sỹ nghệ thuật của nàng. Thêm một mùa hè nữa trôi qua nhưng không phải trong cái tổ chim và căn nhà trống trải năm trước:
Bước ra khỏi cửa một chiếc BMW bóng bẩy màu đen bởi một “tai nạn” dường như đã được tiên liệu trước, chiếc xe đã đi ngang mùa Hè, chiếc xe hứa hẹn sẽ mang nàng từ Xóm Núi đi tìm học vị Tiến Sỹ nhưng chưa qua được mấy đoạn đường bởi ba cái chuyện lùm xùm vụn vặt không đâu ... Nàng thì thào: “ Anh có ghét em không? Có bao giờ anh dám lấy đĩ về làm vợ không anh?” … Có thể chứ! Tôi trả lời ngắn gọn. Trong các câu chuyện của mình nàng cũng thường thì thào như vậy. Khi thăng hoa, nàng thường hay nói tục và tự nhận mình là “con đĩ lăng loàn …”!
Chiếc xe Wave màu đỏ đưa nàng đến bệnh viên để khám y tế, nàng “mua” giấy chứng nhận sức khỏe, đi chụp ảnh ... viết đề cương và đi nộp hồ sơ dự tuyển nghiên cứu sinh … Ít ngày sau, tôi gặp lại nàng ở Ba Đình. Sau bận đi nộp hồ sơ nàng quay về xách va li, dắt con gái nhỏ rời Xóm Núi … tới thẳng nhà nhạc sỹ Ngọc Hành. Nàng ghi danh, nộp tiền cho mười buổi “tiếng Anh cấp tốc” của chính “VIVAHA” tổ chức để lấy chứng chỉ … B (chứng chỉ B nhưng với các nghiên cứu sinh, chứng chỉ này có giá trị như một thứ văn bằng “tiền Tiến Sỹ”) kịp hoàn thiện hồ sơ và tham dự kì bảo vệ đề cương luận án Tiên Sỹ tại: “VINA INSTITUTE OF CULTURE AND ART STUDIES”. Nàng nói buổi bảo vệ của nàng thành công tốt đẹp, nàng đã khóc ngay tại hội trường rồi sau đó mê đắm trong căn nhà mà giờ nàng thấy giống như cái hũ, lùng bùng, hỗn loạn thứ âm thanh hoặc là âm nhạc, ghèn gù, rên rẩm ghen tuông.
Ô hay! Sao lại đi trói buộc, khóa, nhốt một áng mây, một cánh chim như nàng nhỉ? Nàng vốn là cánh chim hoang dã trong bầu trời tự do, là ngọn sóng dạt dào ngoài biển rộng, nàng đâu phải con rùa nuôi để bắt muỗi, bị buộc dây sau xó cửa, thỉnh thoảng được thả bơi lõm bõm trong cái chậu? Cái lồng nhỏ bé có thể nhốt được con chim nhưng làm sao chứa được bầu trời? Một ngọn sóng bị bỏ tù sẽ chỉ là chậu nước!
Bàn tay cầm bút của nàng hằn in dấu ấn của chàng nhạc sỹ Ngọc Hành; Như là vết sẹo gỗ, dấu tích của một nhành Mai đã bị đốn lìa khỏi cội!
Hôm qua nàng tới nhà tôi, nàng không mang theo những kịch bản, nàng cầm theo một tờ giấy nham nhở, nhàu nát trên có một bài thơ, tờ giấy nhàu nát, nét bút của nàng phóng khoáng nhưng vẫn có phần ngay ngắn và rắn giỏi. Trong mắt nàng tôi thấy lại ánh lên vẻ khao khát bầu trời. Thơ của nàng có tiếng rì rào của sóng biển và gió ngàn Tây bắc, thơ của nàng tấu lên những giai điệu tình yêu, nói về sự dối trá, lừa mị, cất lên tiếng của khát vọng, pha lẫn tiếng giãy giụa của ảo vọng và chứng vĩ cuồng, sự ngộ nhận giữa cô độc, bấn loạn hay thiên tài nhưng không ai hiểu. So sánh …to … và …bé, vĩ đại hoặc tầm thường … Không thấy nàng nói bậy!
Tôi biết nàng luôn tìm chỗ dựa một cách hết sức bản năng, nàng luôn tìm cảm giác an toàn bằng cách tự trốn, nhốt mình vào đâu đó, ngộ nghĩnh như bé thơ giơ tay giấu mặt ú òa, như con đà điểu thích rúc đầu xuống cát với cái “phao câu” vĩ đại chổng lên trời; Đôi khi là “một cái lồng”, là một căn nhà … Nàng như ngọn sóng, nàng như áng mây khi trằng, khi đen, khi vàng, khi đỏ … ; Khi đủng đỉnh tựa vào vách núi; Khi bồng bềnh trôi giữa trời xanh; Khi thì thầm lả đi phó mặc, biếng lười, đờ dại; Lúc dào dạt cồn lên dập dồn, cuồn cuộn, hối hả, gấp gáp, đua, tranh …
Cần có một con tim, một nhân cách đủ lớn nếu không sẽ phải có thật nhiều, thật nhiều những con tim bé mọn … chứ không phải một cái bình hàn gắn, sứt sẹo để có thể chứa đựng được nàng bởi nàng là một nhành Mai hoang dại nhưng gắn liền với cội, là một con chim nhỏ luôn chấp chới đôi cánh mềm, đung đưa, nhảy nhót, đi tìm chốn bình yên …
Hôm nay nàng gọi cho tôi từ Xóm Núi. Nàng nói muốn ra tòa làm thủ tục li hôn với người chồng bệnh tật, bị tâm thần phân liệt đã từ bấy lâu nay.
 Saw coffee 15/10/2012
Ptt
P/S: Nhân việc có mấy nhạc sỹ trẻ bị bỏ tù, chưa một lần gặp mặt, chẳng biết vì lý do âm nhạc của họ hay dở thế nào, bình dân hay bác học, nếu nhạc của họ ai ai cũng hiểu thì xin được gọi họ là Nghệ Sỹ Nhân Dân (nghệ sỹ của nhân dân thứ thiệt). Nghĩ thật vô cùng cảm kích, xót xa cho cuộc đời nghệ sỹ! Những người nghệ sỹ thực thụ, khác hẳn mấy thứ inh uôm lăng-xê, đánh bóng, bon chen … tranh giành cao thấp nhan nhản trên các mặt báo hàng ngày … .
 Cảm khái bởi tinh thần dũng cảm và tâm hồn nghệ sỹ của họ nên viết vài hàng chữ, kể câu chuyện có thật, có thể vô tình trùng hợp với  một vài trường hợp nào đó; Dù biết dẫu sao cũng chỉ là việc“ếch kêu động nước ao tù”mà thôi!
Câu chuyện này tuy là chuyện thật nhưng hoàn toàn không có chủ ý soi mói những chuyện riêng tư, áp đặt quan niệm cá nhân. Người viết chỉ muốn phản ánh phần nào thực trạng đời sống văn hóa, nghệ thuật đang diễn ra hàng ngày.
 Tư duy nông cạn, ý tứ tầm thường, lỡ có điều gì thất thố xin được “nguyên mẫu nghệ sỹ” cũng như các “nghệ sỹ cụ”, “nghệ sỹ kỵ” “nghệ sỹ ông”, “nghệ sỹ bà”, “nghệ sỹ … tám vía” “nghệ sỹ ưu tú”, “nghệ sỹ nhân dân”, “nghệ sỹ cung đình”, “nghệ sỹ trí thức”, ”nghệ sỹ công chức”, “nghệ sỹ … công nhân”, “nghệ sỹ nông dân”, “nghệ sỹ doanh nhân”, “nghệ sỹ … quân nhân”, “nghệ sỹ CAND”, “nghệ sỹ lập pháp”, “nghệ sỹ tư pháp,” nghệ sỹ hành pháp” … nghệ sỹ lớn, nghệ sỹ bé, … già, …trẻ, …xa, …gần, …choai choai, … vừa vừa, … riu riu, … giò giò, …nhàng nhàng, …nhơ nhỡ … mở lòng lượng thứ! 

Thứ Ba, 20 tháng 11, 2012

Cưa bom


Cưa bom (cái ảnh này chôm từ Internet).
Kịch bản sân khấu
HAI NGƯỜI ĐÀN BÀ XÓM TRẠI
(Chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên của nhà văn Nguyễn Quang Thiều)

Cảnh 3
(Cưa bom - Mở đường)
Một tốp những người lính công binh đang làm việc khẩn trương. Bộ đội chặt cây ở những khoảng rừng già thành lối đủ rộng cho xe qua. Có đồng chí leo lên cao dùng dây cột tán lá trên những tàng cây, có người dùng xẻng, cuốc, xe kut kit san lấp trên mặt đất.
Chiến sĩ 1 (ngửa mặt nhìn lên tán cây): cẩn thận… cẩn thận!
Chiến sĩ 2: Anh em ơi, thủ trưởng đến.
Tất cả: Thủ trưởng!
Thủ trưởng (Ngữ): Tuyến đường này có vị trí chiến lược quan trọng, đây là con đường huyết mạch để dẫn tới ngày toàn thắng, tới ngày thống nhất. Cấp trên yêu cầu, con đường phải luôn được thông tuyến bằng bất cứ giá nào. Vậy, đề nghị các đồng chí xiết chặt kỉ luật: Tất cả hướng về miền Nam yêu dấu!
Tất cả: Rõ!
(Ở một góc sân khấu khác. Diễn tả một tốp các chiến sĩ  hăm hở gùi thồ hàng hóa, vũ khí. Đường núi dốc cao dựng đứng, người trước như đạp lên đầu lên mặt người sau.
Ở một góc khác nữa. Bộ đội hành quân đi qua. Dân quân, thanh niên xung phong đi qua, họ cười nói vui vẻ, có người hát:
          "Hành quân xa dẫu có nhiều gian khổ
          Vai vác nặng ta đã đổ mồ hôi
          Mắt ta sáng chí căm thù bảo vệ đồng quê ta tiến bước
          Đời chúng ta đâu có giặc là ta cứ đ…" )
Tiếp theo khúc hát đó như một liên khúc, một giọng khác lại cất lên:
“Giải phóng miền nam, chúng ta cùng quyết tiến bước.
Diệt đế quốc Mĩ, phá tan bè lũ bán nước ... “ ( tiếng hát văng vẳng nhỏ dần rồi tắt hẳn).
Một cô gái mặc váy thổ cẩm (vai đeo gùi, gọi với theo bộ đội): Anh bộ đội ơi, anh bộ đội mạnh khỏe nhé. Đánh hết nhiều giặc Mĩ cho đồng bào làm rẫy tốt nhé!
(Một ông già cởi trần, đóng khố, lưng mang theo gùi hàng từ trong đám dân quân tách ra, tiến lại chỗ các chiến sỹ và Ngữ).
Ngữ: Con chào già ạ.
Ông già: Úi! Chào cái bộ đội nhé. Ta mang cái ăn cho bộ đội đây.
Ngữ (cười): Chúng con có tiêu chuẩn rồi già ạ.
Ông già (lấy đồ trong gùi ra): Bà con ăn vơi cái bụng đi, dành ít hạt gạo, củ mì cho bộ đội để bộ đội có sức mở đường đánh mỹ đấy!
Ngữ và các chiến sĩ: Chúng con cảm ơn già.
Ông già (đưa ngữ vài gói bọc lấy từ trong gùi và cẩn thận lấy ra một ống nứa tép nhỏ giắt kĩ trong vàng khố): À này…
Chiến sĩ 1: Cái gì vậy già?
Ông già (mắt sáng lên): là muối đấy!
Tất cả (nhao lên): muối à…?
Ngữ: già giữ lấy mà ăn già ạ!
Ông già: Cái này quí lắm mà, chúng tao dành cho bộ đội. Mong sao nước nhà thống nhất để có nhiều muối Bác Hồ mà ăn. Thôi! Tao phải đi đây. Chào bộ đội nhé.
Tất cả: Già đi nhé.
Chiến sĩ 2: Thật tốt quá, cả tháng nay rồi không biết vị mặn của muối là gì…
Chiến sĩ 3: Cho mình nếm thử một hạt đi… chà…chà…
Ngữ (xúc động): Cả nước đang hướng về miền Nam thân yêu. Toàn thắng sẽ về ta! Toàn thắng sẽ về ta! ... phải vậy không các đồng chí?...!
(Liền đó là tiếng máy bay phản lực bổ nhào rít như xé vải; một loạt bom nổ, các chiến sĩ chúi xuống mỗi người một góc tránh bom (động tác Lộn Mèo) (***). Tiếng bom vừa ngưng, một chiến sĩ lao lên, Ngữ kéo lại. Mặt đường lúc này đất đá ngổn ngang, đây đó những Hút (****) bom nổ chậm như những miệng giếng và các hố bom rải rác khắp nơi. Một quả bom lớn (loại1000 bảng Anh, lớp MK83 chẳng hiểu sao lại  nằm chềnh ềnh sát cạnh đường, gần đó là một xe vân tải bị bom phạt bay mất phần trên của ca bin, bạt phủ cũng rách toang tơi tả để lộ ra nhưng thùng đựng đạn trọng pháo150 mm nhưng đạn vẫn chưa phát nổ. Mọi người lục tục trở lại sân khấu, làm động tác rũ bụi trên quần áo, đầu tóc, khạc nhổ vì khói bom và đất cát).
Chiến sỹ 1: E dè nhìn ngó, xem xét rồi quả quyết tiến tới sát quả bom.
Ngữ: Cậu làm gì thế?
Chiến sĩ 1: Em sẽ cho kích nổ để thông đường.
Ngữ: Muốn chết hả?
Chiến sĩ 1: Máu chúng ta có thể đổ nhưng đường không thể tắc.
Ngữ: Chúng ta không thể kích nổ quả bom này. Nếu bom nổ cả trăm thùng đạn trên xe kia cũng bị kích nổ theo và cả những quả bom nổ chậm khác ... đoạn đường này cũng không còn dấu vết ...
Chiến sĩ 1: Vậy chúng ta phải làm gì?
Ngữ: Tiên tới, xoa xoa đất trên thân quả bom rồi ghé mắt đọc kĩ rồi lui ra xa và nói: Đây là bom từ trường, chúng ta không thể di chuyển xe đạn cũng như quả bom khỏi vị trí này, không còn cách nào khác ...  tôi quyết định sẽ tháo ngòi nổ bằng tay ... rồi cưa ra lấy thuốc.
Tất cả: Thủ trưởng!
Một chiến sĩ: Không! Thủ trưởng, để tôi…
Ngữ: Không! Một mình tôi là đủ ... Nếu bom nổ ... Ngữ ghé tai nói với một chiên sỹ như nhăn nhủ ... đề nghị anh em tìm nơi trú ẩn an toàn, tránh hi sinh vô ích. Còn nếu bom không nổ, Chúng ta thành công, ngày toàn thắng tới gân rôi các đồng chí ạ ... hãy mau chóng di chuyên xe đạn tới nơi an toàn, san lấp mặt đường kịp trước trân oanh kích mới ( dáng ngữ trên một mô đất cao vút trên nền trời ).
Tất cả: Rõ!
Ngữ: Tháo bỏ những trang bị, súng ống bằng sắt thép trên người, cầm theo một vài dụng cụ thủ công đặc biệt bước đi vài bước rồi lại quay lại cẩn thận lấy ra một vật nhỏ như con tem được gói kĩ lưỡng trong nilon dưa cho một chiến sỹ và nói nhỏ vài câu không nghe rõ.
Trong hầm trú ẩn, ánh sáng lờ mờ nhập nhoạng, các gương mặt nhọ nhem hồi hộp căng thẳng như đã đóng băng lại.
 Bỗng không gian xô lệch, mặt đất như nghiêng đi, vỡ òa ra trong chớp lửa và một tiếng nổ long trời. Chớp lửa khói, bụi phủ lên sân khấu. Mọi khuân mặt bất động dại đi như đã hóa đá.
Mọi người vụt lên sân khấu, những cái miệng mấp máy nhưng không nghe thấy tiếng. Trong cái tĩnh lặng rợn người là một bãi trống, một lòng chảo khổng lồ thay vào chỗ cái xe đã biến mất. Không ai bảo ai tất cả ngước mắt nhìn lên. Như là thủ trưởng. người anh em, người đồng chí của họ đang bay bổng, lơ lửng đâu đó trên kia ... Vẫn trong cái không gian tĩnh lặng đó, mọi người dừng lại một chút như mặc niệm rôi như đàn kiến họ tản ra, âm thầm như những bóng ma, mỗi người một việc, đào bới, san lấp mặt đường.

(***) Lộn Mèo: Tên một yếu lĩnh dùng để tránh né, di chuyển nhanh được đào tạo cho bộ đội.
(****) Hút bom: Tên gọi cái hố tạo thành do một quả bom chưa nổ cắm xuống mặt đất.

Saw Coffee 2 tháng 11 2012

MDC & PTT

TRUYỆN CỰC NGẮN (chỉ có một chữ cái).


Lời giới thiệu:
là một truyện siêu ngắn, một kiệt tác sắp được gửi dự thi, sắp được giải thưởng lớn trong một cuộc thi lớn, thi viết truyện cực ngắn sắp được tổ chức ... Chúng ta có thể tin vào điều đó lắm chứ??? Bởi tuy chỉ có một chữ cái nhưng X đã khái quát được bộ mặt của một xã hội X, của một nền văn hóa X, một dân tộc X, một đát nước X! … Một con người X! Hơn nữa: Hiện tượng X, luôn luôn đã và đang trở thành một hiện tượng có sức lan tỏa mạnh mẽ (còn hơn cả Gangnam Style nhé), "một biểu tượng mang tính quốc tế". Biểu tượng (tác phẩm) đó còn độc đáo tới mức có thể chuyển ngữ sang bất cứ ngôn ngữ gì cũng đều không cần tới công tác dịch thuật, bởi tác phẩm chỉ bao gôm một (01) chữ cái! Chữ cái đó lại được coi như một thứ ngôn ngữ quốc tế ai ai cũng có thể hiểu, dân tộc  nào cũng "thấm nhuần"!!!
Tuyệt vời chưa???
Đó là: X!
Lời giới thiệu này dù có thế nào chăng nữa cũng đều là quá dài dòng so với tác phẩm nhưng lại quá nghèo nàn đối với những gì mà tác phẩm đó hàm chứa …
Vâng! Xin được nhắc lại:
Đó là: X! 

Ráo Sư, Tiền Sỹ, nhà ráo, nhà nghiên kiú và phê bình ný nuận ...
Phan Long Tu
(Phan = Phan, Long =Dài, Tu = Râu => Ráo Sư: Phan Râu Dài).

Xin mời quý độc giả thưởng thức tác phẩm:
X
Hết 
Saw Coffee 03/02/2012
Ptt

P/S: Chuyện này thuộc thể loại truyện hài (siêu hài) nhưng cũng  hoàn toàn có thể xếp chung với  thể loại ... cấm trẻ em dưới mười tám tuối. Nói cho ngắn gọn thì gọi là: Bi, Dâm, hài ... ba trong một!

Tập làm văn


Cống vật: Anh chỉ có tính chất minh họa (lấy từ Internet).

Sau việc đề bài "nhập vai Cám" bị dân mạng ném đá chê cười: “Thiếu tính nhân văn, khơi gợi cái ác” … của cô giáo X gây xôn xao dư luân. "XX men" suy nghĩ: Trong một xã hội đầy rẫy cái ác (cướp, hiếp, giết …) mà bảo, mà trách cứ: “Sao cô lại thiếu nhân văn vậy?”. “Sao cô lại khơi gợi lên những điều ác như thế?” thì xem ra cũng có phần chưa thật công bằng?! ...“Trộm vía” các nhà giáo, XX man xin đưa ra một đề bài, mời tất cả những ai quan tâm tham khảo:

Tập làm văn (tương đương trình độ THCS). 
Đối tượng: Giành cho tất cả những người biết tiếng Việt.
Thời gian: không hạn chế.
Thời lượng: Không hạn chế.
Thể loại: Tự do làm văn bằng mọi thể loại, không hạn văn xuôi, văn vần ...
Cách tính điểm: Không chấm điểm nhưng nếu văn hay sẽ được vợ/chồng hoặc bạn gái/trai khen và có … phần thưởng xứng đáng. :D

Đề bài: Trong trích đoạn sau đây của tác phẩm Bình ngô Đại Cáo (Nguyễn Trãi, 1380 -1442). Bỏ qua các khía cạnh về kinh tế, chính trị, xã hội, quân sự … (tập trung vào vấn đề thiên nhiên cho nó lành … mạnh) :D
Bạn hãy phân tích, làm nổi bật "ý thức gìn giữ thiên nhiên" của tác giả.
Liên tưởng, so sánh với những hiện tượng, sự việc trong xã hội hiện đại và nói lên cảm nghĩ của bản thân.
Chú ý: Làm xong "trả bài" ngay cho vợ/chồng hoặc bạn gái/trai để lĩnh thưởng (Không hạn chế thời gian). :D

“Vừa rồi:
Nhân họ Hồ chính sự phiền hà
Để trong nước lòng dân oán hận
Quân cuồng Minh thừa cơ gây loạn
Bọn gian tà còn bán nước cầu vinh
Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn
Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ
Dối trời lừa dân đủ muôn ngàn kế
Gây thù kết oán trải mấy mươi năm
Bại nhân nghĩa nát cả đất trời.
Nặng thuế khóa sạch không đầm núi.
Người bị ép xuống biển dòng lưng mò ngọc,
Ngán thay cá mập thuồng luồng.
Kẻ bị đem vào núi đãi cát tìm vàng,
Khốn nỗi rừng sâu nước độc.
Vét sản vật, bắt dò chim sả,
Chốn chốn lưới chăng.
Nhiễu nhân dân, bắt bẫy hươu đen,
Nơi nơi cạm đặt.
Tàn hại cả giống côn trùng cây cỏ,
Nheo nhóc thay kẻ góa bụa khốn cùng.
Thằng há miệng, đứa nhe răng,
Máu mỡ bấy no nê chưa chán,
Nay xây nhà, mai đắp đất,
chân tay nào phục dịch cho vừa?
Nặng nề những nổi phu phen
Tan tác cả nghề canh cửi.
Độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội,
Dơ bẩn thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi!”

Trích: Bình ngô Đại Cáo, Nguyễn Trãi

Saw Coffee 06/11/2011
Ptt

Ước mơ về "con cặc" của một cô bé


Trong giờ tập làm văn cô giáo nói:
- Em hãy đặt một câu tùy ý để nói lên mơ ước của mình.
- Thưa cô con muốn được ăn "con cặc", uống "con cặc", chơi "con cặc", học tập "con cặc", ngủ cũng "con cặc" .... Một học sinh giơ tay xin phát biểu và đứng lên nói.
Cô giáo vừa nói xong cũng đang lơ mơ (chắc bởi dư âm vụ xe không chính chủ ...).
- Cậu này mơ ... " con cặc " gì mà nhiều thế?
- Thưa cô không phải cậu bé con là cô bé ạ.
Cô giáo: à ...à ...
Sau khi bé trình bầy xong cô giáo nói:
- Em đặt câu đúng nhưng đơn điệu và dài dòng quá!
Về chuyện ... ấy ... không giêng gì em, cô cũng rất thích "con cặc" ... lúc nào cũng muốn "con cặc" ... 
- Lúc nào cũng cần "con cặc"!  Cô bé tiếp lời.
- Tất nhiên rồi!

P/S: Có đề xuất trong chương trình cải cách giáo dục sắp tới sẽ sử dụng từ "con cặc" thay thế cho từ "tự do" để phù hợp với sự phát triển của ngôn ngữ và thời đại. :D

Saw Coffee 16/11 2012

PTT & LGL

Câu chuyện trên là ước mơ tự do (ước mơ "con cặc" ).
Còn đây là ước mơ trong khuân khổ... 
Sưu tầm.

Đàn Vịt Giời


Vịt Trời ở trên hồ

 
Đàn Vịt Trời 
  
Thế kỉ trước, "Thiên Đường" này còn hoang sơ lắm, căn bản tại đất chưa có giá như bây giờ!

Thiên nhiên hoang sơ nhưng xứ sở ấy lại chưa dã man, buông thả, tồi tệ như giờ, sự dã man, xấu xa, trơ tráo luôn luôn thuộc về "phe địch". Giờ không còn "phe địch" sự trơ tráo, dã man thuộc "phe ta"! Các cô gái kín cổng, cao tường hơn và cũng đoan trang, ý vị hơn. Ví có thấy "đức vua cởi truồng" ngoài phố thì nhất định phải lấy tay che mặt cho cẩn thận, ghé tai nhau thì thầm ... Ngoại lệ mới có đứa mót quá không nhịn được buột miệng rú ầm lên hoặc rúc lên cười rinh rích ... (lấy tay che mặt chỉ nhìn qua kẽ ngón tay một cách rất ý vị) ... Đại loại thế. Giờ thì nó khác!

Ở phía Nam hồ Dâm Đàm (gọi tắt là "hồ Dâm") có một ngôi chùa hoang vắng, cây cối um tùm, lòng hồ nơi ấy nông thoai thoải, ít bùn. Một nơi lý tưởng để tắm ngoài thiên nhiên, nhất là tắm truồng. Chẳng phải vô ý thức, hay báng bổ gì gì ... Căn bản tại thánh thần lúc ấy chưa có giá lắm!

Các tôn giáo, tín ngưỡng được "vinh dự" sánh vai với "phản động" hoặc băng đảng giang hồ!

Một thời đất chùa ấy bị trưng dụng để xây khu hầm ngầm lớn lắm, có đường ngầm thônng với khu nghỉ dưỡng của một ông "Chúa Đảo", Ấy là thời giặc giã. Về sau "Chúa Đảo" chết, bong ke trên mặt đất bị bỏ hoang.

Xửa xưa chùa có con đường lát gạch đi ra hồ Dâm, có một cái cổng với những cột lớn cũng xây bằng gạch, những tam cấp dẫn xuống bến nước trông thẳng sang một ngôi phủ, Phủ đó bây giờ cao giá lắm! Đồ rằng cái chỗ chày chiếc và “canh gà Thọ Xường” là ở đấy, vẻ hữu tình của hồ Dâm là đấy, gần bãi tắm bấy giờ. Xừa xưa nó hữu tình thế náo không biết, lúc "Chúa Đảo" chết rồi có bọn ở truồng lại “trưng dụng” làm bãi tắm thì cái cổng rất hoành tráng đã đổ, những bậc tam cấp bị sóng đánh tung gần hết. Nơi ấy chỉ còn là một phế tích.

Thực ra thì cũng chỉ có một bọn chừng gần hai chục mống tắm truồng ở đấy thôi, như những con le le thảnh hoặc còn có thể thấy trên hồ Dâm bây giờ. Nơi ấy quá thâm u. Ngược lại, Le le, Mòng Két, Sâm Cầm hồi đó thì nhiều lắm những đàn Sâm Cầm dài hàng km sà xuống kín rợp mặt hồ mỗi độ Đông về … Bọn đến tắm cái, đực đều có cả, hồi đó chưa có trào lưu “Hifi tự quản” như giờ. Mặc định là kưng nào Hifi thì gần như sẽ phiên chế trong ngành “Khoa học tâm linh” nghĩa là bói toán, thầy cúng, ông Đồng, Bà Cốt …

Làm mấy thứ này hiểm nguy như “hoạt kách mệnh” nhá, không có thừa thãi ê hề dịch vụ công khai có bảo kê như giờ nhá, hở ra chết liền! Hồi đó tuy khắc nghiệt, "hoạt tín ngưỡng" là phạm tội nhưng các kưng đó vẫn hoạt như thường, dân tộc ta vốn dư dả anh hùng và cũng dồi dào "tội phạm". Cái nghề ấy lắm màu (tiền), đắt khách …  Sống tự do mà kiếm được miếng ăn lúc đó đích thị là phạm tội không sai! Độ rủi do mạo hiểm không thua "hoạt kách" ngày xưa… Đừng có mà tưởng! …

Càng tăm tồi con dân càng cần một nơi để kí gủi linh hồn! Mặc dù thánh thần lúc đó chưa chưa được giá như giờ đâu nhá! Tắm truồng có bầy đàn như thế là tội tương đương với "hoạt tín ngưỡng", nghĩa là tắm là việc rủi ro chẳng khác đéo gì mấy kưng "hoạt kách tâm linh". Tù như bỡn!

Truồng, vâng. Đã truồng là truồng tuyệt đồi nhé … Cả đàn nô giỡn như bầy Vịt Giời ... không giám tự cao ví với Thiên Nga hay Sâm Cầm ... Bởi tự tôn thái quá không phải là một đức tính! Càng không phải là Tiên. Vịt Giời thôi!

Các Vịt Giời thường đến từ rất sớm và vui chơi tới tận đêm khuya, cái đức siêng năng thậm chí là ăn đứt bây giờ, các Vit Giời siêng đàn đúm lắm, đàn đúm bởi có việc đéo gì mà làm đâu? Ai cho làm? Biết gì mà làm? Thời buổi nó như vậy. Màu (tiền) thì không có nhiều, đủ mua rượu và thuốc lá là quý rồi, được cái sản vật lại rất sẵn, cá tôm trao đổi được từ các "thổ dân", toàn dân thảo khấu, vào tù, ra tội, chính thế đâm ra lại được cái sẵn tình người!

Đó là những cuộc “giao lưu văn hóa” rất đặc sắc, mấy cu "hoạt kách" gọi là "dân vận", các "thổ dân" câu hay lưới được cá vui vẻ mang tới chung vui cùng bọn Vịt Giời, cùng nhậu nhẹt, đàn hát bét nhè và trao đổi, thảo luận những vấn đề cấm kị ... Không phải ai cũng giỏi nhưng hình như thời ấy thằng zai nào cũng chơi được Ghita, mấy ngư phủ vào tù ra tội cũng là những tay Ghita lão luyện.

Uầy! Mà thực ra thì nhiều tay trong đám giang hồ tù tội đó là những người rất tử tế và hiểu biết nhưng sa cơ, lỡ bước. Nhiều người trong giới "đen" ngày xưa thực chất chỉ phản ánh hiện tượng bế tắc và nổi loạn, họ không sống vì tiền, không tham. Họ cô độc trong đời sống xã hội chỉ vì họ có nhận thức và không chịu thỏa hiệp ... Tiếng là nghèo nhưng so với "dân bản địa", các “anh hùng thảo khấu”,  Bọn Vit Giời còn có phần dư giả hơn.

Ngoài tôm cá thì chim trời không thiếu, công cuộc xây dựng "Thiên Đường" nơi trần thế khiến ngôi chùa cổ kính trở thành một phế tích trong khu rừng rậm rạp, giả dụ "Chúa Đảo" có “lập quan hệ ngoại giao” với một bộ lạc người Pích mê nào nào đó (một xu hướng rất độc đáo ở "Thiên Đường") và mời các đồng chí từ rừng rậm Amazon tới tham quan "Thiên Đường", hẳn sẽ bố trí tiếp đón, nghỉ ngơi ở đấy hoặc  bằng cách nào đó các đồng chí Pích mê tự di cư tới được, chắc chắn các đồng chí sẽ hết sức hài lòng! ... căn bản tại đất chưa có giá như bây giờ!

Các Vịt Giời chỉ cần vài khẩu súng cao su, một cái ống sì đồng tự chế, vậy là ê hề những đồ nhậu, toàn những thứ bây giờ gọi là đặc đặc sản. Hoa trái thì nhiều lắm, trong "khu rừng hoang" đó còn sót lại những cây ăn trái của nhà chùa, mùa nào thức ấy, chằng thiếu thứ gì, bọn ở truồng vẫn "xơi lộc nhà chùa".

Các Vịt Giời tương tác một cách rất bản năng với thiên nhiên hoang dã, các "thổ dân" được thụ hưởng thoải mải vẻ đẹp của tạo hóa (bằng mắt), phô bầy lồ lộ giữa thiên nhiên, trong bầu không khí ngập tràn nắng, gió, rượu và âm nhạc... Hồi đó cũng chả có sẵn "Trà Chanh" và "văn hóa phẩm đồi trụy" như bây giờ để con dân tự sướng, ví thế, đó là những cuộc đàn đúm khá hiếm hoi và đặc biệt.

Nét đặc trưng của các "thổ dân" là nhút nhát và bẽn lẽn, không bao giờ giảm cởi quần ra đâu nhé, như con sâu, chả thấy chui ra khỏi cái kén bao giờ ... có nhẽ sợ mất …? Hố! hố! hố! Cũng phải thôi, cái thời có thể bị kẻ trộm cắt mất cả cái khuy quần! Mà cũng có lẽ là do bất tiện, cây cối rậm rạp thế mà có cái “cành” cứ mọc ngang ra thì đi lại vướng bỏ mẹ???

Đùa thôi, mấy đại ka đó … ngượng, mấy lại “con thầy, vợ bạn” "người quân tử đéo ai lại nghĩ tới bao giờ"! Các đại ca ấy luôn nhất quán, kiên định với quan điểm như vậy! Cởi truồng, uống rượu, đàn ca, thơ phú là một chuyên, XXX thì là câu chuyện khác, không nói ở đây. Với lại nếu có nói về chuyện XXX thì nó dài lắm lắm, đéo ai có kiên nhẫn mà đọc hết những chuyện đó cơ chứ? Nhưng không vì thế mà lại lại đơn điệu tới mức không có chút “bóng râm”, vì không có “bóng râm”  trời nắng sẽ rất đau đầu, ai chịu được?

Ăn, chơi, bơi, lội, "xoắn quẩy" thì là chuyện thường, chuyện hết sức bình thường, một hôm mình thấy con Vịt Giời (cái) nó đỏ hết cả mào … Lạ! ... khả ái thế không biết, giờ vẫn còn ấn tượng! … Nhưng không phải là chuyện dâm, vì đã nói là không kể chuyện dâm ở đây hôm nay. Hôm khác sẽ kể. Hôm ấy như mọi bận, ăn nhậu, nhảy múa rùi, tắm rùi, phơi nắng rùi, cả đàn ngồi dạng tè he tám chiện nghệ thụt (tuổi trẻ ngu nhắm, toàn chiện thừa hơi). Đang tám về hình nọ, màu kia, về bố cục này, về chất liệu nọ, tư tưởng, khát vọng, hoài bão, lọ chai, tám về nhân sinh quan, thẩm thiếc, văn chương, thi phú ...  Tám  về óc quan sát, tư duy khoa học trong nghệ thụt … ngu thế đấy! Toàn thứ đéo ai chả bít?

Nhưng khổ, thời đấy nó ngu dân, căn bản của "Thiên Đường" là phải ngu! Ngu si hưởng thái bình mà??? Làm đéo gì có gúc có fây như giờ … Sách vở thì lèo tèo và luôn được "định hướng kĩ càng", thầy bà, có mấy chữ dận cạp quần thì giấu như mèo giấu cứt!

Con Vịt Giời (cái) ấy của mình nó cũng tám ác, vừa tám nó vừa ngắm cái chậu lớn đựng những con Trai lúc nãy cả bọn bơi lội và bắt ở dưới hồ. Mịa kíp! Con Trai nghĩa là con Trai Trai để nấu cháo Trai ăn với quẩy xoắn ý, đã đéo biết bơi, biết bay, biệt chạy, biết đi, biết bò, biết nói, chìm đắm sâu tận dưới đáy bùn mà còn bị móc lên, bị hành hạ, cầm tù! Rõ là bi hài kịch cho đời nó!

Bắt chơi vậy thôi, giải quyết đéo gì đâu!? Chiều thả lại xuống hồ, hoặc cho người ta mang về nấu cháo, thời đó gạo không có ăn chứ “đặc sản” thì thiếu giống! Con Trai, con ốc nhiều như đất, chính xác thì nhiều hơn đá, hơn gạch vỡ ngoài đường, hồi đấy làm gì có phế thải xây dựng đổ tràn lan như giờ? Người ta đi bòn từng phần tư viên gạch về xây dựng "Thiên Đường" ấy chứ!

Chậu nước yên tĩnh, lắng trong, những con Trai từ từ cựa mình và he hé dần "cái miệng", nghĩa là mở hai tấm vỏ lùm lùm như hai hàn tay bằng Calcium thường khép chặt, hai tấm vỏ xanh - đen rêu bám, đôi chỗ tróc ra óng ánh xà cừ khe khẽ cựa và hé mở lộ dần hai nếp thịt trắng phau, sau cơn hoảng hốt những con Trai lại bắt đầu  nhưng hoạt động bình thường, muôn thủa của nó. Một cái lỗ nhỏ như đầu ngón tay út hé ra với những nếp thịt và những xúc tu nho nhỏ xung quanh tạo thành những viền như răng cưa quanh mép.

Cái lỗ phụt mạnh ra một luồng nước rồi nhip nhàng hoạt động bình thường, những luồng nước ra vào tuần hoàn nhè nhẹ đều đều. Ấy là con Trai nó thở, cơ chế thở của nó như một cái máy bơm đều đều hút nước vào cơ thể, đi qua mang để hấp thụ Oxygen và lại thải ra qua cai lỗ đó, nhip nhàng đều đặn vào ra. Nếu gặp nguy hiểm đột ngột nó sẽ ngừng hoạt động, khép kín hai vỏ để tự vệ.

Nó ăn cũng bằng cái lỗ ấy, Gần như thụ động một chỗ, nó phụ thuộc vào những vụn nhỏ tạp chất lơ lửng trong nước dạng huyền phù vô tình được hút vào cai lỗ ấy và được cơ quan tiêu hóa hấp thụ, sau quá trình tiêu hóa mọi căn bã cũng được thải qua cái lỗ ra ngoài.

Khi cần di chuyển con Trai banh rộng miệng ra hơn nữa, có thể nhìn thấy rõ hai nếp thịt trắng ngà, sâu ở bên trong, đó là mang của nó và lớp áo bám sát vào vỏ cứng. Chính giữa là một cái "chân", là một miếng thịt trắng nhờn nhợt hình lưỡi rìu, nó luôn biến ảo thò ra, thụt vào giữa hai mép trăng trắng của phần áo và thay đổi kích thước, hình dáng một cách chậm chạp, thỉnh thoảng một chút chất nhầy được nhả ra mang theo những kết tủa của các tạp chất lọt vào mang hoặc giữa lớp áo và vỏ xà cừ (Calcium) của nó, một cách để làm sạch thanh lọc cơ thể và cơ quan hô hấp. Nếu những dị vật lọt vào cơ thể nó không được thanh lọc, con Trai sẽ tiết ra chất xá cừ (Calcium) bao bọc lấy để tranh bị tổn thương. Đó là lý do tại sao có Ngọc Trai, Trong tự nhiên Ngọc Trai không sẵn, phải banh rất nhiều con Trai ra mân mó, may mới gặp con có ngọc!

Khi đã thật bình an cái lưỡi rìu đó thè lè dài ra, tìm một điểm tựa và nó lựa thế cựa mình di chuyển, dưới đáy bùn hoặc đất, cát cái lưỡi trông mềm mại đó sẽ thè ra, đưa đi đưa lại, đào, ngoáy tạo thành một cái lỗ để nó có thể vùi mình vào ẩn trú, chỉ còn nhô lên một chút, đủ lộ ra cái lỗ trên bề mặt của đáy nước. Mọi trao đổi của nó đều thực hiện qua chỉ một cái lỗ đó.

Con Vịt Cái ấy là đứa có óc quan sát, khả năng tư duy hình ảnh tốt, thầy nó bảo thế. Nó hay quan sát và suy tư ... Hình như lúc đó nó đang thả hồn vào cái lỗ, với những tính năng được tích hợp một cách "kì diệu", Tiêu hóa, Hô hấp và sinh sản ... Câm lặng, vùi dưới bùn sâu nơi đáy nước, mọi trao đổi với môi trường và đồng loại chỉ thông qua nhõn một cái lỗ!

Nó đang miên man thì một viên sỏi rơi đánh cạch vào cái chậu, chắc một chú nhóc nào bắn chim ở gần đây. Những con Trai giật mình co vòi lại (từ “co vòi” nhiều khả năng xuất phát  từ hình ảnh này chứ không hẳn chỉ ám chỉ một cái vòi khác mà chị em quen thuộc ...). Chúng  khép nhanh hai mép thịt, những cái "chân" ở giữa thụt ngay vào, trước khi khép hẳn hai mảng vỏ, từ cái lỗ bao giờ cũng phun ra một luồng nước trước khi khép chặt lại…  Khi ấy con Vịt Cái của mình cũng đang dạng tè he ngay trước mặt, như một phản ứng dây chuyền theo những con Trai trong chậu nước, nó chợt rùng mình rất nhẹ nhưng cũng đủ để mọi người nhận thấy, những nếp thịt hồng hồng, ướt đẫm, chín mọng của nó cũng giật mình mím lại, cái "chân của con trai" ở giữa cũng tụt biến vào. Trước khi khép hẳn lại "con trai xinh đẹp" ấy cũng phụt ra một chút nước... Mặt con Vịt Giời đỏ lựng, tôi không để ý nó vừa bừng đỏ hay nó đã rực lên từ lúc nãy trong lúc miên man suy tư về cái lỗ.

Con Vịt Giời khác con Trai, con Hến ở chỗ nó kạp! ... kạp! ... kạp! liên tục. Nó có nhu cầu tối thiểu và căn bản là kạp! ... kạp! ... suốt ngày, bơi lội, bay nhảy, ăn và ... "phạch phạch, kạp kạp" hết sức tự do ...  Bởi nó có cả chân, cả cánh và sở hữu hơn một cái lỗ! ...

Con Vịt Giời này thường rạng rỡ nhất lúc thủ dâm. Nó thường thủ dâm trong ý nghĩ và giao cảm với những thứ hết sức kì lạ.

Con Trai _01

Con trai _02

***************************************

Chú thích: (Chú thích ở đây có thể khác các định nghĩa, các khái niệm trong  sách giáo khoa, trong  bách khoa thư, và các loại sách nói chung ... và cũng không cấu tạo, sắp xếp theo trật tự nào cả :D ).

  1. (Thiên Đường). Là tên một xứ sở được đặt gọi là "Thiên Đường" :D
  2. ức vua cởi truồng): Chỉ đơn giản là ông vua cởi truồng hoặc tương đương với chúa đảo cởi truồng.
  3. (Hồ Dâm Đàm). Còn có tên là Hồ Tây
  4. (Hồ Dâm). Rút gọn của (hồ Dâm Đàm).
  5. (băng đảng): Một tập hợp người nhóm họp, hoạt động theo cùng một tôn chỉ, mục đích.
  6. (Băng đảng giang hồ): Một tập hợp người du thủ, du thực nhóm họp, hoạt động trong những lĩnh vực xấu sa, đen tối, có đạo đức kém, đến mức tồi tệ, đáng khinh bỉ. 
  7. (Tội Phạm): Kẻ vi phạm pháp luật, Kẻ cho rằng pháp luật không đúng ở các mức độ khác nhau..
  8. (Phe ta). Kẻ thù của "phe địch" :D
  9. (Phe địch). Kẻ thù của "phe ta" :D
  10. (Phản động). Phản lực (tham khảo Vật Lý phổ thông, sách giáo khoa Vật Lý lớp 6 - THCS)
  11. (Chúa đảo). Người có quyền lực lớn nhất trên một hòn đảo (không tuân theo hệ thống pháp luật nào cả).
  12. (Bong ke). Công sự kiên cố nửa chìm, nửa nổi trên mặt đất.
  13. (Canh gà Thọ Xương) Ăn canh thịt gà và hóc xương (Theo quan niệm của một cô giáo dạy văn học ở sứ sở "Thiên Đường".
  14. (Vịt Giời / Trời). Vịt sống tự do, bay nhảy, bơi lội (khác,vịt nhà không biết bay, bơi lội có giờ, thường dùng làm nguyên liệu cho món Tiết canh vịt). :D
  15. (Le Le, Mòng Két, Sâm Cầm, Thiên Nga). Các loại thủy cầm hoang dã, có họ hàng gần xa với họ nhà Vịt.
  16. (Hifi). Một cách gọi người mang (giới tinhd thứ ba).
  17. (Hifi tự quản) Người, Nhóm, hội, cộng đồng của gười mang "giới tính thứ ba" (Chưa có luật pháp cụ thể liên quan tới vấn đề này nên gọi là "tự quản).
  18. (Calcium) Tên một nguyên tố hóa học, thành phần chính cấu tạo nên vỏ trái đất, thành phần chính cấu tạo nên hệ xương ở đông vật cũng như vỏ của nhiều loài nhuyễn thể và giáp xác.
  19. (Oxygen) Tên một nguyên tố hóa học tồn tại trong thiên nhiên ở dang khí và kết hợp với nhiều nguyên tố khác ở dạng hợp chất (ví dụ là một thành phần của nước).
  20. (Khoa học tâm linh). Một cách gọi khoa trương ở "Thiên Đường" thời nay về những quan niệm, hoạt động phi khoa học chứ không có nghĩa là "khoa học nghiên cứu về tâm linh". :D
  21. (Hoạt tín ngưỡng). Hoạt động tín ngưỡng.
  22. (Hoạt kách). Hoạt động cách mạng.
  23. (Hoạt kách mệnh). Hoạt động cách mạng.
  24. (hoạt kách tâm linh). Hoạt động tín ngưỡng lén lút. ("có màu sắc cách mạng" qua sự tương đồng  ở hành vi bí ẩn, lén lút). Là bao gồm hoạt động tín ngưỡng và hoạt động cách mạng. ...
  25. (Dân vận) Vận động nhân dân, xui nhân dân ...
  26. (Thổ dân): Dân bản địa, dân địa phương
  27. (Amazon): Sông Amazon, Rừng mưa nhiệt đới Amazon. thổ dân Amazon ...
  28. (Pích mê): Những bộ lạc sống hoang dã ở vùng lưu vực sông Amazon hoặc một số nơi ở Châu Phi, có đặc điểm rất thấp bé và phát triển ngang với những nền văn minh thời kì đồ đá.
  29. (Ống Xì đồng): Một loại vũ khí thô sơ dùng thổi nhưng viên bi, hoặc mũi tên để săn chim thú nhỏ, hoặc tên tẩm độc dùng săn thú lớn hoặc chiến đấu (vũ khí phổ thông của người Pích mê).
  30. (Súng cao su). Một loại đồ chơi và cũng là vũ khí thô sơ phổ biên khắp nơi trên thế giới, sử dụng rất hưu hiệu trong nhiều trương hợp ví dụ: Dùng săn bắn, sinh tồn trong thiên nhiên của các Hướng đạo sinh, Dùng để bắn cảnh sát trong biểu tình của phe Áo Đỏ Thái Lan năm ... Là một đồ chơi rất phổ biến của các teen boy ở "Thiên Đương" thế kỉ trước.
  31. (Con Trai / con Trai Trai): Tên  riêng chỉ một loại nhuyễn thể sống ở đáy nước, có vỏ cứng và có thể cho "ngọc Trai). Thịt dùng làm thức ăn rất phổ thông ở vùng văn minh lúa nước , đặc biệt ở xứ sở "Thiên Đường". ngọc Trai và vỏ Trai có giá trị cao trong chế tác đồ trang sức và đồ thủ công, mỹ nghệ.   
Saw Coffee 19/11/2012

PTT

***********************************

Về con Trai:

Mò (bắt) Trai

Con Trai nước ngọt (Da nó xù xì múi nó dày).

Món cháo Trai.

Mân mó con Trai tìm ngọc.

Ngọc trong bàn tay thô tháp.

Ngọc Trai.

Trang sức từ ngọc Trai.

***********************************

Quy trình thực hiện món Tiết canh vịt:

Lấy máu ( cắt tiết).

Máu (tiết).

Món ăn từ máu (đánh Tiết canh).

"Thiên Đường" &  Món ăn từ máu (Tiết canh).

Xin mời!

***********************************

Trò chơi với súng cao su: 

Súng cao su đơn giản. (truyền thống).
Súng cao su hiện đại.

Súng cao su siêu hiện đại (kĩ thuạt số).

Phe áo đỏ Thái Lan và súng cao su. (Thái Lan).

Hợp đồng tác chiến "các binh chủng". (Thái Lan).

Xạ kích 01 (Thợ mỏ, Tây Ban Nha).
.

Xạ kích 02 ( Cairo, Ai Cập).

"Đạn"

Tác xạ với hàng khủng01 ( Syria).

Tác xạ với hàng khũng 02 ( Syria).

Hàng khủng Ma de in Vietnam.

Không phai lúc nào cũng nguy hiểm.

(Tât cả ảnh trong bài được sưu tầm từ nhiều nguồn  và chỉ mang tính minh họa).

***********************************

Trò chơi với ống "xì đồng": (sẽ bổ sung tiếp).